Nhà Mẹ Teresa thực ra là một tăng đoàn của Kito giáo dưới sự điều hành của giáo hội Vatican, và người sáng lập ra tăng đoàn này chính là Mẹ Teresa (bây giờ được gọi là Thánh Mẹ Teresa, vì tháng 9/2016 tại Vatican đã diễn ra buổi lễ long trọng phong Thánh cho Mẹ Teresa.)
Nhà Mẹ Teresa có tổng hành dinh tại thành phố Calcutta, thuộc bang West Bengal ở Trung Ấn và hàng trăm nhà tại khắp nơi trên đất Ấn độ. Ngoài ra nhà Mẹ Teresa có hàng ngàn nhà tại hơn 130 quốc gia trên toàn thế giới. Túm lại khắp nơi đâu đâu cũng có nhà Mẹ Teresa ngoại trừ một số nước trong đó có Việt Nam và Trung Quốc. Trung Quốc bắt buộc Mẹ Teresa phải mặc đồ………. Trung Quốc thì mới cho phép thành lập nhà tại đây nhưng Mẹ Teresa nhất quyết không thay đổi biểu tượng của tăng đoàn mình, đó là bộ saree trắng bằng vải cotton thô có viền màu xanh thiên thanh ở xung quanh. Do nhà Mẹ Teresa là tổ chức tôn giáo từ thiện phi chính phủ nên họ không có quảng cáo rầm rộ trên internet. Ai biết thì đến đó đóng góp và làm tình nguyện viên. Nhà Mẹ Teresa có vẻ rất xa lạ đối với người Việt Nam vì ở Việt Nam có cái nhà nào đâu mà biết nhưng lại cực kì thân quen và thân thương đối với các dân tộc khác. Nhà Mẹ Teresa chứa hết tất cả các loại người bị cả gia đình lẫn xã hội xem là phế thải là rác rưởi và chỉ muốn vứt bỏ đi mà thôi. Ví dụ người già, người cùi hủi, người tàn tật, người tâm thần, trẻ mồ côi,…. Túm lại nhà Mẹ Teresa như biển cả mênh mông sẳn sàng dung chứa tất cả, như biển dung chứa mọi con sông. Cứ ai cần sự giúp đỡ mà tìm đến nhà Mẹ Teresa là sẽ được giúp, bất chấp tất cả. Đối với Mẹ Teresa, không ai được sinh ra trên đời mà vô dụng cả, tất cả đều được tạo ra bởi bàn tay của Chúa nên tất cả đều hữu dụng. Vấn đề là mình không thấy được sự hữu dụng của họ mà thôi.
Tổng hành dinh của nhà Mẹ Teresa tại Calcutta HẰNG NGÀY có hằng trăm tình nguyện viên từ khắp nơi trên thế giới đổ về để làm việc, nên có thể nói là quá tải. Ngoài ra nơi này có ngôi mộ của Mẹ Teresa nên cũng được xem là thánh địa. Có thể vì vậy mà mọi người cứ đổ về đấy. Trong khi nhà Mẹ Teresa ở những nơi khác thì vô cùng cần tình nguyện viên nhưng ít có người biết đến, ngoại trừ người bản địa. Họ cần tình nguyện viên làm gì? Có vô số việc để làm.
Ví dụ:
1. Mỗi sáng, họ tắm cho cư dân trong nhà. Mỗi cư dân mà tắm thì cần đến 2-3 người phụ giúp, vì họ không tự tắm được nên phải để họ lên xe lăn, lăn đến nhà tắm, rồi cởi đồ ra rồi tắm cho họ, mà họ có chịu ngồi yên cho mình tắm đâu, có người quậy kinh dị luôn, họ chửi bới, họ xé quần xé áo, họ càu họ cấu,……….đủ trò. Cho nên có khi tắm xong một người mệt bởi hơi tai. Ở những nhà nữ toàn là các sơ và chị em phụ nữ không hà. Khiêng họ lên xuống rất là mệt. Đặc biệt là tắm cho nữ thì đàn ông đâu có được phép rớ vào. Phụ nữ mà phải làm những công việc nặng nhọc ấy thì thấy thương lắm!
2. Do ở chung nhau nên một người bị chí là nguyên cả nhà lây chí cho nhau. Trị chí cho họ cũng là vấn đề nan giải. Tôi có lần đảm trách công việc này, cái tôi bị lây chí luôn. Nhưng nhờ vậy tôi phát hiện ra một phương pháp trị chí độc đáo rẻ tiền mà hiệu quả. Tôi trị cho tôi trước, thành công thì mới áp dụng cho họ. Tôi lấy muối pha vào nước và dùng nước muối gội đầu. Sau đó dùng lược chải tóc, do gặp muối nên chí bị đơ hay sao ấy mọi người, hổng chạy đi đâu được, vậy là chải đến đâu là chí rơi xuống đến nấy, trứng chí cũng rơi ra luôn. Tôi chỉ áp dụng một lần thôi mà thành công. Vậy là tôi giới thiệu rộng rãi cho mọi người, để họ khỏi mua hóa chất, thay vào đó, chỉ cần mua muối thôi, hoặc nếu gần biển thì ra biển múc nước về gội đầu. Gội đầu bằng nước muối khác với dùng nước muối tắm tóc nha. Tắm thì chỉ ở ngoài tóc thôi nên tóc bị xơ xác, còn gội đầu thì phải cào vào da đầu, cho nước muối thấm vào trị viêm da đầu luôn đó, chẳng những vậy còn sạch gàu nữa nè!
3. Cho họ ăn. Đến giờ ăn là cần người đút. Có người ứ chịu ăn, núng nẩy miết, nên rất mất thời gian người đút. Vì vậy cần có người cho ăn giúp.
4. Hỗ trợ họ trong các trị liệu như tập họ đi, hoặc đẩy xe cho họ đi dạo hoặc nói chuyện với họ,…..
5. Đối với trẻ sơ sinh thì tụi nó cần hơi ấm nên cần có người ẳm bồng trên tay để truyền hơi ấm, cần người đút sữa, cần người nâng niu dỗ dành nói lời yêu thương dịu dàng. Bé con mừ cho nên rất rất rất là cần hơi ấm từ người. Có khi mình ghé qua mình cho đồ rồi mình đi mà không hiểu rằng chỉ cần bồng đứa bé lên trong vài phút là quan trọng với nó đến mức nào, huống chi là nâng niu vỗ về tâng tiu nựng nịu nó.
6. Dọn dẹp giặt giũ
7. Dạy học cho những đứa trẻ hoặc dạy người lớn làm kỹ năng này nọ cho ngày của họ trôi qua một cách có ý nghĩa.
Túm lại là có vô số việc để làm mà những nhà ở những nơi ít người biết đến thì rất cần tình nguyện viên phụ giúp họ. Trong khi những nơi nổi tiếng như tổng hành dinh hoặc ở các thành phố lớn hay những địa điểm du lịch danh tiếng thì có khi lại ………quá tải tình nguyện viên.
Tôi có mò đến tổng hành dinh ở Calcutta rủ họ về Việt Nam mở nhà bởi ở Việt Nam số người phá thai rất rất cao, số lượng trẻ em bị giết hằng năm là rất lớn. Trong khi đó Mẹ Teresa có mở những nhà chuyên nuôi những đứa con gái lỡ dại hay những phụ nữ lỡ có thai nhưng lại không muốn có con. Nuôi họ đến khi họ đẻ thì họ có thể để em bé lại cho nhà và quay về cuộc sống thường ngày. Mỗi bà mẹ có thể ở tại nhà đến cả mấy tháng để chờ cho em bé ra đời. Cho nên có khi họ bức bối nghĩ quẩn này nọ, vì có nhiều đứa bị phụ tình lắm, nên họ cũng cần tình nguyện đến dạy họ làm cái này cái nọ hoặc khuyên nhủ nói chuyện cho họ vơi bớt nỗi buồn. Ôi Mẹ ơi, Việt Nam cần cái nhà như thế này dữ lắm! Nhưng khi tôi nói chuyện với mấy sơ ở tổng hành dinh tại Calcutta thì họ bảo họ phải có thư mời từ giáo hội Việt Nam và chính phủ Việt Nam thì họ mới có thể sang Việt Nam mà mở nhà được chớ. Cái nào tôi cũng bó tay rồi. Tôi có biết giáo hội và chính phủ Việt Nam đâu. Nhưng mà tôi gieo một ý nghĩ vào vũ trụ và biết chắc rằng khi nào đủ duyên thì cái hạt giống ấy nẩy mầm thôi. Cho nên nhiệm vụ là cứ gieo, còn khi nào nó nảy thì đó là việc của nó hihi.
Ở Việt Nam mà muốn làm tình nguyện viên cho nhà mẹ Teresa thì có thể sang các nước trong khu vực Đông Nam Á đặc biệt là Philippines có rất nhiều nhà của Mẹ. Nhưng gần nhất là Cambodia, mọi người lội sang đó bằng xe buýt rồi tìm nhà Mẹ Teresa thôi. Tìm bằng cách nào? Kinh nghiệm của tôi là kiếm nhà thờ rồi tìm cha xứ mà hỏi. Dĩ nhiên là cha xứ biết rồi, nếu khu vực đó không có nhà Mẹ Teresa thì họ sẽ chỉ cho nơi có nhà ấy. Có khi họ vẽ bản đồ cho mình đi luôn đó, rồi chỉ đi xe buýt như thế nào, thậm chí có khi còn điện thoại cho nhà Mẹ Teresa để họ biết là mình đang đến luôn ấy. Tùy tình huống. Nhưng nếu đi đâu mà muốn tìm nhà Mẹ Teresa thì cứ tìm cha xứ mà hỏi. Cha xứ mà không biết thì tìm nhà thờ bự hơn để hỏi, hoặc tìm Vương cung thánh đường là tổng hành dinh của cả khu vực là thế nào cũng ra thôi hà! Dễ hơm? Túm lại muốn tìm nhà Mẹ Teresa thì cứ tìm nhà thờ tìm cha xứ để hỏi. Nhiệm vụ của cha xứ là phải biết để thông tin cho mình. Cứ đinh ninh vậy đi nha mọi người hehehehe. Cha xứ mà hổng biết là tôi lăn ra ăn vạ ráng chịu à nha hahahahahaha.
P.s 1 Làm việc ở nhà Mẹ Teresa cái tôi phát hiện ra một điều rằng: Có một số người dành cả tuổi thanh xuân chỉ để làm công việc tình nguyện cho nhà thôi đấy mọi người. Có khi họ đến làm việc ban ngày rồi chiều thì về nhà mình. Có khi họ ở lại tại nhà ấy như một cư dân luôn đấy nhưng họ không phải là cư dân mà là tình nguyện viên, ăn ngủ sinh hoạt cùng người trong nhà. Có lần tôi gặp một con bé có thâm niên làm tình nguyện viên ở nhà ấy đến cả 10 năm trời luôn đấy! Wow, quá nể!
P.s 2: Một trong những câu nói bất hủ của Mẹ Teresa: Không phải ai cũng có thể làm điều vĩ đại nhưng ai cũng có thể làm những điều nhỏ nhặt với tình yêu vĩ đại.