“Thánh Thần sẽ nhắc nhở cho các con tất cả những gì Thầy đã nói với các con.”
Chúa Nhật VI Phục Sinh Năm C - Ga 14, 23-29
- “Chú mua giúp con một con cào cào đi chú!”
Cô bé khều nó từ phía sau lưng khi nó vừa bước ra khỏi bãi gửi xe trước cổng bệnh viện. Trên tay cầm con cào cào được kết bằng lá dừa.
- “Chú bận lắm bé ơi” - Nó trả lời vội vã để kịp chạy vào bệnh viện.
Dường như đoán biết được tất cả những ai bước ra khỏi bãi giữ xe này đều vào bệnh viện thăm ai đó. Cô bé hỏi với theo nó làm như chưa nghe câu trả lời vội vã của nó:
-”Người chú thăm là người lớn hay con nít?”
-”Haizzz, đã nói là không mua mà!” - Nó trả lời như để đuổi tà:”Bệnh viện nhi mà làm gì có người lớn ở đây. Em bé chú thăm yếu lắm, không chơi được cái này đâu.”
Cô bé như không hề bỏ cuộc, chặn đầu nó:”Chú ơi, con cho chú con cào cào này, chú treo ở giường em bé đó nhe.”
Nó khựng lại. Trong lòng bắt đầu đặt dấu hỏi.
Cô bé nói tiếp:”Chú treo ở giường em bé con chú một con, rồi chú qua phòng số 102 treo giúp con một con nữa trên giường một bé nằm trong đó luôn nhe.”
Nó bắt đầu ngạc nhiên:”Ủa, em bé bên phòng kia là ai?” - Nó hỏi.
-”Là em con chú ơi” - Cô bé trả lời. “Em con bị bệnh mà con còn nhỏ, bệnh viện người ta hông cho con vào trông em. Con đi ra đây thắt cào cào bán để mua cháo cho em.”
Rồi cô bé dúi vào tay nó hai con cào cào bằng lá dừa mỉm cười thật tươi sau khi dặn dò và quay lưng đi với một bó cào cào bằng lá trên tay.
Vào phòng 102, nó tìm đứa bé để treo cào cào lên đầu giường như đã được dặn dò. Người y tá kể cho nó biết, đứa bé mồ côi và sống với bà ngoại già yếu ở quê. Bé được người hàng xóm đưa vào bệnh viện. Nghe đâu đứa bé còn một người chị mới 10 tuổi. Thỉnh thoảng có người ngoài bệnh viện đem tiền vào đưa cho y tá trưởng nói là do chị nó gửi mà không biết chị nó làm cách nào để có tiền.
Nó lững thững bước ra cổng bệnh viện, tìm hoài không thấy cô bé đâu đành thất thểu về nhà.
Mỗi khi tham dự Lễ Lá vào Tuần Thánh, nó thường nhớ lại hình ảnh cô bé bán cào cào kết bằng lá. Và tự dưng hình ảnh cô bé làm cho nó hiểu được một chuyện, món quà lớn nhất mà Chúa muốn dành tặng cho nó không phải là đồng tiền mà nó đang thiếu, không phải là chiếc nệm êm mà nó mong được nằm, cũng chẳng phải chiếc xe đẹp nó mong được lái.
Tất cả những thứ đó là món quà của thế gian, nó có thể có và có thể mất bất cứ lúc nào. Chúa chưa bao giờ hứa tặng nó những thứ đó. Chúa muốn tặng cho nó một món quà bình an, không phải thứ mà nó từng mong đợi mà là Bình An của Ngài. Bình an có được từ việc Ngài đã hy sinh cho nó ngay cả khi nó sẵn sàng bỏ Ngài, yêu thương nó vô điều kiện cho dù nó luôn đặt điều kiện với Ngài. Bình An Ngài sẵn sàng cho nó dù rằng nó không là gì, không được gì, không có gì trong tay. Ngài vẫn dang tay đón lấy nó, thậm chí chết cho nó.
Có lẽ Chúa cũng muốn dùng hình ảnh cô bé bán cào cào để nhắc nhở nó, như một ân huệ của Chúa Thánh Thần đến, giúp nó nhớ lại: cho dù con người xã hội ngày nay đổ xô đi tìm một thứ bình an tạm bợ từ những đồng tiền, những thú vui chóng qua, từ địa vị mỏng manh, cho dù mọi người bận rộn ghen tị và thèm muốn những gì người khác có, đâu đó vẫn còn những tâm hồn nhỏ bé nhưng luôn bình an, mỉm cười với cuộc sống, vì họ đã làm tất cả mọi sự vì yêu thương. Và cho dù cuộc sống này có ngược đãi với họ, họ vẫn bình an, vì không có gì có thể đánh bại tình yêu trong sáng trong tâm hồn họ. Họ đã có và sống bình an của Chúa để lại như cô bé.
“Thầy để lại bình an cho các con, Thầy ban bình an của Thầy cho các con, bình an không phải của thế gian ban.” (Ga 14, 23-29)
CHIẾC CHIẾU SAU BỤI HOA QUỲNH (John Toại, Ml)