Ngư dân cuối cùng sống sót trong vụ bão đánh đắm tàu trôi dạt
đến một hoang đảo. Khi anh tỉnh lại, bốn bề là mênh mông biển nước, xung quanh
là những mảnh ván vỡ của tàu, còn ngư trường quen thuộc thì đã lùi xa rất xa. Mệt
mỏi hoảng loạn và tuyệt vọng, anh liên tục lẩm nhẩm cầu khẩn một phép màu kỳ lạ
xảy ra, nhưng cảm thấy vô vọng.
Kiệt sức và chán nản vì chờ đợi, anh quyết định dựng lên một
cái lều nhỏ làm bằng những miếng vỏ tàu để chống lại thời tiết khắc nghiệt trên
đảo và chứa những tài sản cuối cùng mà anh còn giữ được.
Sang ngày thứ sáu của cuộc sống trên hoang đảo, sau chuyến lặn
lội tìm kiếm thức ăn trên đảo, anh quay lại bờ biển với căn lều khi trời đã tối.
Nhưng chưa kịp tới gần nó thì một tia sét giáng thẳng xuống làm căn lều bốc
cháy dữ dội, khói bốc ngùn ngụt. Suy nghĩ đầu tiên đến với anh là mình thật bất
hạnh, đến một chỗ nương thân cũng chẳng còn và tất cả với anh coi như đã hết.
Sáng sớm ngày hôm sau, chàng ngư phủ bất hạnh bị đánh thức bởi
tiếng còi của một chiếc tàu thủy đang tiến lại gần đảo. Nó đến để cứu anh.
- "Làm sao các anh biết tôi đang ở đây?” – Anh hỏi vị
thuyền trưởng sau khi đã yên vị trên tàu.
- Chúng tôi nhìn thấy tín hiệu cấp cứu, lửa cháy và khói bốc
cao từ phía đảo. Ðó chẳng phải là tín hiệu kêu cứu của anh sao?
Con người thường dễ nản chí khi mọi việc trở nên tồi tệ, và
hầu như quên mất rằng, mọi việc có thể hoàn toàn thay đổi vào “sáng sớm ngày
hôm sau…".
(st)