Chàng thanh niên nọ lúc nào cũng than vãn số mình không tốt, không thể giàu có được. Một ngày, một ông lão đi qua nhìn thấy vẻ mặt ủ rủ của anh bèn hỏi:
- Chàng trai, sao trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?
- Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo - Chàng trai buồn bã nói.
- Nghèo ư ! Cháu là một người giàu có đấy chứ.
- Giả như ta chặt một ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 30 đô la, cháu có đồng ý không?
- Không ạ.
- Giả như ta chặt của cháu một bàn tay, ta trả cháu 300 đô la, cháu có đồng ý không?
- Không bao giờ.
- Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 3.000 đô la, cháu thấy thế nào?
- Cũng không được.
- Vậy, ta trả cháu 30.000 đô la, để cháu trở thành một ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?
- Đương nhiên là không.
- Cháu muốn giàu, vậy ta sẽ đưa cho cháu 300.000 đô la, để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?
- Cháu cảm ơn ông ! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.
Trong cuộc sống, thường rất nhiều người than thân trách phận mà không hiểu thật ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác.
(st)